Phóng viên: "Anh muốn nói đến điều gì?"
Ngay sau khi bài báo về phương pháp của tôi được xuất bản, tôi bắt đầu nhận được các lời đề nghị từ các nhà đầu tư muốn mua ý tưởng của tôi. Công ty đầu tiên là một công ty đến từ Singapore, họ đề nghị 120.000 Euro. Công ty cuối cùng liên hệ với tôi là một tập đoàn dược phẩm của Mỹ. Họ muốn mua ý tưởng của tôi với giá 35 triệu USD. Tôi buộc phải đổi số điện thoại và tránh xa các mạng xã hội vì mỗi ngày tôi đều nhận được rất nhiều lời đề nghị thông qua nhiều kênh liên lạc khác nhau.
Phóng viên: "Theo thông tin tôi biết, anh không bán công thức của mình?"
Đúng vậy. Nghe có vẻ bất hợp lý, nhưng tôi không tạo ra công thức này để khiến những người giàu sống ở nước ngoài càng giàu hơn. Hơn nữa, nếu tôi bán công thức của mình ra nước ngoài, họ sẽ cấp bằng sáng chế và cấm các công ty khác sản xuất sản phẩm đó. Sau đó, họ sẽ thổi phồng giá lên. Tôi còn trẻ, nhưng không ngốc. Nếu điều đó xảy ra, mọi người sẽ không thể mua được sản phẩm này. Một trong những chuyên gia nước ngoài nói với tôi rằng với hiệu quả như vậy, sản phẩm này có thể được bán với mức giá tối thiểu là 3.000 Bảng Anh, tương đương gần 100 triệu VNĐ. Thật quá đắt. Ai sẽ đủ khả năng mua sản phẩm với giá 100 triệu VNĐ chứ?
Vì vậy, khi nhận được đề nghị từ các phòng thí nghiệm nghiên cứu Đông Nam Á để phát triển sản phẩm cho thị trường trong nước, tôi đã chấp nhận ngay. Tôi cũng hợp tác với những chuyên gia hàng đầu trong nước trong lĩnh vực nhãn khoa. Đây là một trải nghiệm vô cùng tuyệt vời đối với tôi. Sản phẩm của chúng tôi hiện đã sẵn sàng cho người dân sử dụng.
Dự án này được điều phối bởi Hồ Đinh Hoàn, một nhà nghiên cứu bệnh học nhãn khoa tại trung tâm nghiên cứu ở Việt Nam. Chúng tôi đã phỏng vấn ông ấy để cung cấp thêm thông tin về sản phẩm mới này.